Những Hình Nền Đẹp cảm xúc với thiên nhiên tình cảm nhất được các nhà nhiếp ảnh săn đón
Mỗi ngày cứ thế qua đi. Sáng trưa chiều tối nhìn quanh một mình, một mình giữa những thói quen. Đó là một cuộc sống mà tôi vốn chẳng hề mong muốn, thật sự nó rất đáng sợ- đáng sợ tới mức mà chính bản thân tôi cũng không dám thay đổi. Vì khi đã quen thuộc với cô đơn thì con người lại cảm thấy sợ, sợ bước ra khỏi quá khứ, sợ phải đối mặt với những nỗi đau giống như trước. Có lẽ rằng khi càng trưởng thành con người càng trở nên hèn nhát và yếu đuối hơn. Chỉ cần vượt qua khỏi cái ranh giới đó thôi chúng ta sẽ có một hiện tại thanh thản và một tương lai rộng lớn ở phía trước. Dù biết thế nhưng bước qua những thứ đã làm cho bản thân tổn thương vốn không phải là điều đơn giản. Thực sự là trên đời này chẳng có ai có thể làm tổn thương bản thân mình nếu bạn không cho phép người đó làm điều ấy. Cũng giống như người ta thấy vui vì đùa cợt với tình cảm hay khi lừa dối được người khác. Những người mà mình là dối được chỉ có những người đã đặt sự tin tưởng vào mình mà thôi. Họ xứng đáng được đối xử tốt hơn như vậy rất nhiều.


Mỗi một bước chân tiến về phía trước, mỗi khi đau khổ càng khiến cho mỗi chúng ta dần không còn tin tưởng thêm vào điều gì nữa. Không dám tin, không dám bắt đầu dù biết rằng đã đến một lúc những nỗi đau bấy lâu nay đã quá đủ. Ngày mai sẽ chẳng có gì thay đổi nếu cứ mãi ôm khư khư những nỗi nhớ thương chồng chất trong quá khứ. Và rồi nếu chẳng thay đổi gì thì ngày hôm qua với ngày hôm nay có gì là khác nhau? Chẳng có gì cả, có chăng niềm tin mỗi ngày một bé dần đi mà thôi. Tôi vẫn thấy buồn khi nghĩ rằng mình có đủ dũng cảm để bước tiếp đi nếu “chân” đã từng bị gẫy. Tôi có thể cảm nhận được mình là gánh nặng cho người khác trong những khi đau ốm đến bất chợt. Thật sự đó mới là những phút giây buồn nhất trong cuộc đời mình khi phải dựa vào ai đó và nhận ra chẳng có một điểm tựa dù là nhỏ bé. Cái cảm giác ốm đau bệnh tật vốn chẳng thấm vào đâu khi nhận ra sự thật là mình chỉ có thể bước đi một mình, dù là “chân” có bị gẫy đi nữa thì phải buộc thật chặt và chịu đau để bước tiếp. Có lẽ cuộc sống là như vậy. Khi không thể tiếp tục sống và mơ ước thì dù “chân” có lành đi nữa thì có khác nào đã bị phế...!





Loạt Hình Nền Đẹp về tình yêu cuộc sống đẹp nhất 2016 được các nhà nhiếp ảnh săn đón



Mời các bạn ghé thăm Anhdep99.com để đọc thêm nhiều Hình Ảnh Buồn Về Tình Yêu, Ảnh Girl Xinh, Những câu nói hay về tình yêu, tình bạn, cuộc sống, ảnh tình yêu đôi lứa, ảnh giáng sinh tuyệt đẹp, lung linh,...



Hôm nay mưa, lòng cô lại man mác nhớ về những kỷ niệm buồn ngày đó. Vốn dĩ đã cũ nên mọi thứ hiện về trong cô nhẹ nhàng hơn và sâu lắng hơn. Khẽ đưa mắt ra cửa, cô bâng quơ nghĩ về anh, nghĩ về những ngày tháng mà cô đã từ lâu cố chôn chặt vào ký ức. Thổn thức trong giấc ngủ, cô cố tìm kiếm hình bóng anh như cách cô đã từng làm, nhưng bất lực, cô chẳng muốn nghĩ nữa, khép chặt mắt, ngủ thôi. Năm đó, vào cái ngày se lạnh và mưa phùn như hôm nay, anh nói anh yêu cô…


Tháng mùa đông, khi tất cả co mình khép lại thì cô lại thả lòng theo từng cơn gió rít đến buốt người, đơn giản vì cô có anh. Yêu, thứ mà cô cho là quá xa xỉ với một người đơn giản đến xuề xòa như cô. Yêu, thứ mà cô cho là trẻ con và lãng nhách. Yêu, thứ mà cô cho là sến súa và quá mong manh. Yêu, cô đã yêu rồi đấy. Cuộc sống của cô hẳn sẽ chỉ có một màu nếu anh không đến, anh làm thay đổi tất cả con người cô, làm thay đổi cả cái suy nghĩ cũ xì đến mốc meo của cô. Lắm lúc, cô nghĩ mình may mắn, đôi khi cô lại thấy mình chơi vơi. Cuộc đời mà, những thanh âm thăng trầm đều thú vị và quan trọng cho một bản nhạc hoàn hảo. Mấy ai khi yêu lại không một lần thản thốt và ngây ngô trong bức tranh màu hồng do bản thân tự tô vẽ nên. Mấy ai khi yêu lại không một lần lạc lối và bơ vơ trong chính vết mực vô tình làm rơi lên bức tranh màu hồng đó!
ảnh
Cuộc sống là vậy muôn vàn chữ nếu như và không ngờ, muôn vàn điều đơn giản xung quanh ta mà ta không nhận ra, muôn vàn nhưng lời chưa dám nói, muôn vàn những việc chưa kịp làm để rồi khi thời gian đưa tất cả trôi đi ta lại ân hận khi đã quá muộn màng. Gắng gượng cười cho nước mắt chảy vào tim ước một lần được chìm trong khoảng lặng lắng nghe những suy nghĩ của tận đáy lòng mình… cứ thế dồn nén cảm xúc, bóp chặt suy nghĩ, kiềm chế hành động - cử chỉ nhỏ nhất chỉ để dễ dàng vượt qua tất cả một mình. Đến lúc mọi thứ đi vào quỹ đạo ổn định ta mới đứng im còn người khác lặng nhìn thầm thì nói: không ai hiểu được ta, vậy thì ta còn hiểu được ai chứ!


Mệt mỏi quá khiến ta không đủ sức để quan tâm lo lắng cho ai nữa - liệu đúng không hay do ta ích kỷ nên tự ngụy biện cho chính mình. Hình như ta khô khan lạnh lùng hơn lúc trước và mất dần đi cảm xúc.
Khoảng lặng là góc tối trong ta, là lúc ta được suy nghĩ thoải mái mở lòng ra đối diện với chính mình để rồi có thoáng suy tư muốn thay đổi điều gì đó dù là nhỏ nhất và đó cũng chính là lúc ta cảm thấy trống trải mệt mỏi đến lạ kỳ, chỉ muốn thiếp đi một chốc thật say không mơ màng không tỉnh giấc không chút muộn phiền lo âu.
Và cuối cùng ta nhận ra rằng dù nhỏ nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ!
Nguồn tham khảo: http://anhdep99.com/16-hinh-anh-cac-...tinh-de-thuong